Anh Tám có thói quen trước khi đi làm đều tới dự thánh lễ. Cha xứ rất cảm kích việc làm của anh, nhưng khổ nỗi mỗi lần anh dự lễ thì anh lại nhắm tít mắt và ngủ say mèn. Một hôm đang giảng thấy anh ngủ, cha chịu hết nổi. Ngưng giảng cha bước khỏi bục đến đánh thức anh dậy và khuyên:
- Anh Tám, tôi đề nghị anh nên ở nhà ngủ thêm cho khỏe, chứ tôi soạn bài giảng rất kỹ mà anh lại ngủ như vậy thì làm sao mà lãnh hội Lời Chúa được chứ.
Anh Tám mắt nhắm mắt mở trả lời:
- Thưa cha, con bị bệnh mất ngủ, ở nhà chẳng có nhạc nào ru con ngủ được, nhưng hễ tới nhà thờ nghe cha giảng thì con lại ngủ ngon giấc thế mới chết chứ.
Cha xứ trợn mắt !!!???